Anh nghe thấy sững sờ, nhìn cô gương mặt đỏ hồng tới tận mang tai, một giây sau, rốt cuộc không nhịn được bật cười.
“Này! Cái này có gì buồn cười, anh—— đáng ghét! Cười cái gì! Đồ Hải Dương!” Cô đỏ mặt có chút tức giận mắng, dùng sức đánh vào lồng ngực anh, nhưng anh lại cười không ngừng.
Đào Hoa thấy thế thẹn quá hóa giận, tức giận cầm cái chăn bò xuống giường lại bị anh nhanh tay lẹ mắt ôm về.
“Xin lỗi….” Anh đè lên người cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
“Hừ!” Cô quay mặt.
“Cho nên nói…” Anh cúi đầu hôn, liếm vành tai cô.
Cô thở khẽ một tiếng, đưa tay bịt tai quay đầu trừng anh, nhưng anh lại thừa cơ hội hôn môi cô, đưa bàn tay chạm vào ngực cô vuốt ve, khiến cô toàn thân mềm nhũn, môi anh chạm vào môi cô mỉm cười mở miệng: “Em thích mãnh nam?”
“Không được à…?” cô thở gấp, vẫn có chút ảo não nhìn anh chằm chằm nói: “Em thích mãnh nam, nhưng lại không gặp được người nào mình thích, cũng không muốn tùy tiện tìm, cho nên mới—— mới—— em nói cho anh, bản tiểu thư em cũng không phải là không ai muốn, chỉ là em kén chọn thôi!”
“Em cho đến bây giờ chưa thích qua ai?” Anh nhíu mày tò mò.
“Có à!” Cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Nhìn cô gương mặt thẹn thùng, trong ngực anh bỗng nhiên khó chịu, hỏi lại: “Sau đó?”
“Cái gì sau đó?” Đào Hoa chớp mắt, có chút khó hiểu.
“Người đàn ông kia đâu?” Cô vẫn thích hắn ta sao? Vì sao lại không cùng hắn ở chung một chỗ?
Cô trừng mắt nhìn anh. “Người đàn ông nào?”
Chương 17
Chuyện gì xảy ra? Cô tự dưng mất trí nhớ sao?
Khóe mắt anh co quắp, hỏi lại: “Mãnh nam mà em thích.”
“À, người đó.” Cô bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra.
“Đúng, chính hắn.” Anh cắn răng nheo mắt.
Cô nhìn anh, lại không trả lời, tò mò hỏi: “Anh đang ghen sao?”
Anh hơi cương cứng: “Chỉ tò mò.”
“À, người đó.” Cô gật đầu một cái, khóe miệng không giấu được nụ cười: “Chỉ tò mò a?”
“Đúng, chính là như vậy, người đàn ông đó?” Anh tức giận nhưng vẫn không nhịn được muốn biết.
“Anh muốn hỏi anh ta bây giờ ở đâu sao?” Cô nén cười nhìn anh.
“Đúng.”
“Đang đè trên người em.”
Đồ Hải Dương nhìn cô chằm chằm, một giây tiếp theo, gương mặt xanh đên bỗng đỏ, đỏ đến mức muốn bốc hơi.
Trời ạ, vẻ mặt lúng túng của anh thật đáng yêu.
Đào Hoa buồn cười cắn môi, cười đến khi hai vai run run, cho đến khi anh nảy sinh ý xấu hôn cô chặn lại nụ cười, dùng phương thức tốt nhất, dời đi lực chú ý của cô.
Sau đêm hôm đó, cuộc sống vẫn như bình thường, nhưng lại không giống nhau.
Cô vẫn đưa cơm tới nhà bên cạnh, vẫn bận rộn quay như chong chóng, vội vàng mua thức ăn,vội vàng nấu cơm, vội vàng nấu canh, vội vàng làm bánh ngọt, nhưng thế giới của cô hình như sau đêm đó lại càng trở nên vui vẻ.
Cuộc sống rực rỡ, cô càng cảm thấy trân trọng.
Ban ngày, cô thường chạy đến tiệm của anh hơn; ban đêm, anh nhân lúc bọn nhỏ ngủ sẽ qua gặp cô, bọn họ cùng yêu nhau, cùng nói chuyện phiếm hoặc nên nói là anh nghe cô nói chuyện.
“Anh biết không?” Cô nằm trên ngực anh, cánh tay nhỏ bé vòng quanh hông anh, nhỏ giọng: “Có lúc chuyện quá thuận lợi, em lại cảm thấy thật sợ hãi, luôn cảm giác mình không thể nào may mắn như vậy.”
“Tại sao?” Anh khẽ vuốt ve gáy cô, xoa bóp giúp cô.
“Không biết.” Cô hơi nhíu mày, cắn môi dưới trầm ngâm, “Có thể là… từ nhỏ đến lớn, mơ ước lớn nhất của em là mở một cửa hàng ăn giống như bây giờ, không ngờ em thật sự mở được, cảm giác… dường như không thật…”
“Tại sao em muốn mở cửa hàng ăn.”
Cô khẽ mỉm cười, chống cùi chỏ lên, hai tay nâng mặt nhìn anh nói: “Bởi vì khi còn bé em ở trong cô nhi viện, thi thoảng sẽ có những người tốt mời chúng em đi ăn cơm bên ngoài. Lúc áy có một bà chủ nhà hàng Ý, mỗi tháng đứa bé nào có sinh nhật đều được tổ chức ở đó, không chỉ mời cơm còn có cả bánh sinh nhật. Em rất thích bà, cảm thấy bà thật xinh đẹp, lại có phong cách ưu nhã, cho nên tới sinh nhật, em có một nguyện vọng lớn lên muốn giống bà có khí chất phong thái của bà chủ.”
Cô nói xong le lưỡi, làm mặt quỷ cười: “Nhưng em khi trưởng thành mới biết được phong thái khí chất của bà chủ không phải ai cũng làm được.”
Anh nghe thế không khỏi bật cười.
“Này, anh cười cái gì?” Cô nũng nịu đánh vào ngực anh, “Em phong cách mặc dù không ưu nhã nhưng cũng là bà chủ xinh đẹp á.”
“Bà chủ xinh đẹp?” Anh nhíu mày.
“Thế nào, anh đối với hai chữ xinh đẹp này có ý kiến gì không?” Cô lại đánh vào ngực anh, híp mắt cảnh cáo.
“Không dám.” Anh giơ hai tay làm tư thế đầu hàng.
“Vậy còn được.” Cô hài lòng bật cười, nằm sấp lên người anh tiếp tục nói: “Em hi vọng cửa hàng của mình sẽ phát triển thật tốt, để em giống như bà chủ cửa hàng kia, có năng lực đi giúp những đứa bé giống như em….”
“Cho nên em mới sống vất vả như vậy?”
Nghe đến đây, Hải Dương mới hiểu tại sao rõ ràng công việc buôn bán của cô rất tốt, lại sống hết sức tiết kiệm, cho dù bận rộn hơn nữa cô cũng không thuê thêm đầu bếp hỗ trợ, một mình cô làm tất cả mọi việc, gần như mỗi ngày đều bận đến đầu óc choáng váng.
Cô nhất định là đem toàn bộ tiền, tiết kiệm lại.
“Vất vả? Vẫn tốt…, cửa hàng mới mở nên sẽ khá bận một chút…” Cô nhỏ giọng lầu bầu, không quên kéo bàn tay anh về phía sau cổ, muốn anh tiếp tục xoa bóp.
“Bên phải một chút, đúng, chính chỗ đó, dùng sức, a… thật tốt…”
Cô gái trong ngực giống như con mèo nhỏ đang nhắm mắt kêu meo meo, mỉm cười hưởng thụ chuyên gia xoa bóp là anh, phục vụ, hoàn toàn không hiểu được cô phát ra âm thanh mềm mại rên rỉ này căn bản là đang khiêu chiến khả năng kiềm chế của anh.
Nếu không phải vì cô quá mệt mỏi, anh tuyệt đối sẽ không nhịn được lật người lại, muốn cô!
“Anh có một đôi…” Cô ôm anh, áp sát mặt vào ngực anh, ngáp một cái rồi mở miệng lầu bầu.
Anh buồn cười ép buộc bản thân tự mình xem trần nhà, ở trên không miêu tả đường dây máy móc phức tạp, tránh cho anh không nhịn được lại dùng bàn tay thần kì chạy tới cơ thể cô, vuốt ve những địa phương khác.
Không bao lâu, anh phát hiện cô ngủ thiếp đi, mấy hôm nay, cô đều như vậy ở trong lòng anh mệt mỏi ngủ thiếp.
Một cảm giác mềm mại xa lạ xông lên, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô.
Sáng hôm nay, anh tạm thời có chuyện bị Cảnh Dã gọi đi, cho nên nhờ cô trong giúp ba đứa bé, khi trở về chỉ thấy mấy đứa nhóc vây quanh cô, dùng những câu chữ có hạn cùng cô khoa tay múa chân diễn đạt, không biết đang nói cái gì.
Anh lúc đầu còn lấy làm kinh hãi, sau mới phát hiện bọn họ nói tên là tên giả tiểu Ảnh lúc đó dùng để giúp bọn chúng làm hộ chiếu.
Cerberus, Minotaur, Wolf.
Phát hiện thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô hỏi ngược lại.
“Có gì không đúng sao?”
Nhìn cô gái trước mắt, không biết tại sao anh bật thốt lên: “Đây không phải tên bọn chúng.”
“Thật sao?” Cô nhìn anh, “Vậy tên mấy đứa nhóc là gì?”
Anh không biết trả lời thế nào nên im lặng.
“Mỗi người đều muốn có cái tên của chính mình, mấy đứa nhóc nghĩ rằng đấy chính là tên của chúng.” Cô đưa tay sờ nhẹ cánh tay anh, dịu dàng hỏi: “Em thích mấy đứa nhóc, em muốn giúp, anh có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không?”
Hải Dương nhìn gương mặt dịu dàng của cô, biết là cô nghiêm túc.
“Trước khi đến đây, bọn chúng bị người ta giam lại.”
“Bị ngược đãi?”
“Cũng không sai biệt lắm.” Anh nhìn ba đứa bé ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, tình trạng sức khỏe hay khí sắc của bọn chúng so với hai tháng trước lúc rời khỏi nơi quái quỷ kia, tốt hơn rất nhiều. “Tình huống cụ thể anh không rõ ràng lắm, nhưng em có thể nhìn ra được, bọn chúng không được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.”
“Em cũng vậy, không phải được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.” Cô cười tự giễu, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Đây là nguyên nhân mà mấy đứa bé không được cơ quan phúc lợi giúp đỡ sao?”
Cô thật sự rất nhạy cảm.
“Ừ.” Anh gật đầu, “Bọn chúng cần được giúp đỡ, nhưng cơ quan phúc lợi cũng không có biện pháp giúp được.”
“Nhưng các anh có thể.”
Anh liền nói: “Hiểu Dạ có thể.”
Vốn nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục hỏi, nhưng chỉ cần hỏi tiếp sẽ biết được những chuyện liên quan tới mình, trong nháy mắt đó, anh không tự chủ được cảm thấy căng thẳng, anh còn chưa chuẩn bị xong đáp án, anh không thể nghĩ ra được có thể kể rõ ràng anh gặp gỡ những đứa bé kia như thế nào, cũng không thể tránh được đáp án tại sao anh lại tham dự vào trong đó.
Anh lại một lần nữa kinh ngạc, bởi vì cô vừa cười vừa ôm cánh tay anh, nói: “Nếu muốn ở đây sống, trừ việc học tiếng trung còn phải có tên tiếng trung, hay anh là phiên dịch cho em, tiếng anh của em đúng là nát bét!”
Nói xong, cô cứng rắn kéo anh đến chỗ mấy đứa bé, sau đó cầm từ điển, hết sức nghiêm túc cùng bọn nhóc chọn tên tiếng trung.
Cả một buổi chiều và buổi tối, cô và bọn nhóc chỉ ngồi tìm tên.
Cô gái này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi…
Cô nhiệt tình, trong sáng, dịu dàng, thiện lương.
Chương 18
Ôm cô gái đang nằm ngủ say trong ngực, anh lại có chút lo lắng.
Cô nói chuyện quá thuận lợi khiến cô thấy sợ, anh tại sao lại không?
Từ trước tới nay, anh không nghĩ mình có thể ở bên cạnh một người phụ nữ nào, cho dù anh cũng từng vọng tưởng, nhưng anh cũng không nghĩ mình sẽ kết hôn với người nào đó, cùng sống đến bạc đầu.
Anh không hề nghĩ đến, gần như không dám nghĩ, cho đến khi gặp cô——
Hô nay khi cô kéo anh tới chỗ mấy đứa nhóc, vùi đầu nghĩ tên cho bọn chúng, nhìn cô túm cánh tay anh rồi mỉm cười, anh lại có loại ảo giác anh có thể cùng cô ở cạnh nhau đến già.
Nếu là cô, anh có thể thấy bộ dạng cô mang thai, cho con bú, hay kéo anh đi dạo phố mua quần áo cho con.
Rồi anh lại giống như thấy bộ dáng cô khi về già, khóe mắt đuôi mày có nếp nhăn, có tóc trắng, lại vẫn như cũ, khoác tay anh, kéo tay anh, dắt tay anh—— cười.
Anh có thể nhìn thấy.
Nếu như là anh.
“Thì ra anh không phải là trời sinh đã đầu trọc”
Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện anh vẫn còn ở đây, Đào Hoa có chút ngạc nhiên.
Có lẽ là lo lắng cho mấy đứa bé, nên anh luôn rời đi trước khi cô tỉnh dậy.
Cho nên, khi cô còn ngái ngủ, đi vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng, lại nhìn thấy anh cầm dao, định cạo đầu, thì những lời mơ hồ này đã bật thốt ra rồi.
“Không phải.” Anh mở miệng trả lời, vẫn tiếp tục cạo.
Thấy anh từ trong gương nhíu mày nhìn cô, Đào Hoa đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”
Khóe miệng anh hơi cong, không nói gì.
Đào Hoa nghiêng đầu, nhìn đầu của anh, không nhịn được nói: “Em có thể sờ một cái được không?”
“Hả?”
“Đầu của anh.” Cô chớp chớp hai mắt.
Nghe vậy, Hải Dương dừng động tác, từ trong gương nhìn vẻ mặt tò mò của cô mới buồn cười xoay người lại.
“Anh phải ngồi xuống, anh cao như vậy, em làm sao sờ được?” Cô lẩm bẩm vẫy vẫy tay muốn anh ngồi xuống.
Anh thuận theo ý cô ngồi trên bồn vệ sinh, cô mới nở nụ cười, đi tới trước mặt anh, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu đang mọc ra tóc đen.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào qua khe cửa, cô vui vẻ sờ sờ vào chỗ anh vừa cạo bóng loáng, rồi lại sờ vào chỗ tóc đang mọc, tò mò hỏi: “Sao anh không để tóc?”
Anh hơi cương cứng, mỉm cười tự giễu: “Như vậy sẽ mát mẻ.”
Phát hiện vẻ mặt anh không đúng, cô không nói về đề tài này nữa, chỉ cười cười, được voi đòi tiên hỏi: “Vậy em giúp anh cạo, có được không?”
Hải Dương sửng sốt, nhưng nhìn gương mặt đang tràn đầy mong đợi của cô, anh không nói gì nhiều đưa đao cho cô.
Đào Hoa cầm lấy dao, gương mặt không tự chủ càng vui vẻ, ánh mắt trời chiếu sáng vào lưỡi đao, tỏa sáng lấp lánh.
Mắt thấy cô cầm lưỡi dao mỉm cười đến gần mình, theo lí thuyết da đầu anh phải tê dại hay toát ra mồ hôi lạnh mới đúng nhưng anh vẫn không có, thậm chí không cảm thấy khẩn trương.
Trong nháy mắt đó, anh phát hiện mình tin tưởng cô.
“Cúi đầu xuống.” Cô mỉm cười nói.
Anh tuân theo chỉ thị của cô, hai tay đỡ hông cô, mặc cho cô tùy cầm dao của anh, di chuyển trên đầu anh.
Đào Hoa đứng ở giữa hai chân anh, giữ đầu anh, cắn môi dưới, cẩn thận từng li từng tí cạo tóc giúp anh.
Từng nhúm tóc rơi xuống, cô có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng sau tai anh, cảm nhận dược hô hấp nhẹ nhàng có quy luật của anh trước ngực.
A, chủ ý này cũng khá hay.
Lại một dúm tóc nữa rơi xuống, lại một luồng hơi thở ấm áp thổi qua, thân thể mềm mại của cô khẽ run, mặt ửng đỏ, cố gắng duy trì ổn định.
Trong phòng im lặng, lại tràn ngập sự thân mật, mờ ám.
Trong không khí tràn ngập mùi hương của anh, cô cảm thấy như mình bị anh vây lại.
Đào Hoa cảm giác cơ thể mình gần như mềm nhũn, cô cố mở miệng dời đi lực chú ý.
"Cái đó... Anh tối qua ngủ ở đây sao?"
"Ừ."
"Bọn trẻ ở một mình có sao không?"
"Không sao, tiểu Lam ở đây." Hải Dương rủ mắt xuống nhìn đôi chân đẹp của cô dưới áo sơ mi. lẩm bẩm nói: "Cảnh Dã và Hiểu Dạ đã đưa Sơ Tĩnh đi Anh gặp bác sĩ, nên tiểu Lam tạm thời ở cùng anh, nếu có chuyện, con bé sẽ gọi anh."
"Sơ Tĩnh? Là bé gái đó sao?"
"Ừ." Cô đi chân không, không mang dép, trên đầu ngón chân tròn trịa sơn móng màu tím.
Anh nhìn thấy khẽ mỉm cười, cô rõ ràng mỗi ngày đều rất bận, tối mắt tối mũi, thế mà lại có thời gian để sơn móng, cô cứ vài ngày lại thay đổi màu sơn một lần, hồng, vàng, xanh, đen đều có.
Nhưng cô lại không sơn móng tay, anh đã hỏi cô, nhưng cô nói vì phải nấu ăn, như thế sẽ không tiện, và mất vệ sinh, cho nên mới không sơn móng tay.
"Cô bé vì sao phải đi gặp bác sĩ?"
"Sơ Tĩnh về mặt biểu đạt có chút vấn đề, có một bác sĩ ở Anh có thể giúp cô bé."
"Ừ." Cô khẽ cắn môi, rốt cuộc cạo xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi."
Cô nghĩ anh sẽ rời đi, anh đôi tay vẫn giữ ở eo cô, chỉ thấy anh ngẩng đầu, khàn giọng mở miệng, "Thuận tiện cạo râu thôi."
Cô đỏ mặt nhìn anh, thấy anh vẫn kiên trì, không còn cách nào khác là đưa tay, giúp anh cạo râu.
Nhưng giúp anh cạo râu, so với vừa nãy càng làm tay chân cô mềm nhũn, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, làm cho gương mặt cô càng thêm đỏ, cô cố gắng không nhìn vào mắt anh, nhưng nhịp tim vẫn đập nhanh như cũ.
Anh không đẹp trai, cằm dưới hơi vuông, trên má trái còn có một vết sẹo nho nhỏ, gương mặt đen thô ráp, nhưng khi cô cạo râu giúp anh xong thì lại không có cách nào để ngón tay rời khỏi gương mặt anh.
Chẳng biết từ lúc nào, anh nắm chặt tay cô; chẳng biết từ lúc nào, cô đã bỏ dao xuống; chẳng biết từ lúc nào cô ngồi trên đùi anh....
Sau đó, cô hôn anh, hay là anh hôn cô?
Cô cũng không rõ lắm, nhưng dù sao cũng không quan trong, quan trọng là anh lại cùng cô lăn lộn trên giường.
Em yêu anh.
Nhiều lần, hoan ái kích cuồng, cô thiếu chút nữa nói ra miệng.
Cô rất muốn nói với anh, nhưng lại không dám mở miệng, bởi vì biết anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Anh đối xử với cô rất tốt, kể cả cô quấy rầy anh, anh vẫn nghe cô càu nhàu những chuyện hết sức vụn vặt, lại giúp cô xoa bóp, thậm chí còn đợi cô ở trong phòng bếp, giúp đỡ cô.
Lớn như vậy, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy được hạnh phúc như thế.
Nhưng, có lúc, cô sẽ phát hiện vẻ mặt anh phiền muộn, nhìn về phía xa xăm.
Anh những lúc cô không chú ý sẽ lộ ra vẻ mặt đó, nhưng mà, khi cô nhìn thấy, lại cảm giác anh giống như một người xa lạ khiến cô không thể chạm vào.
Cái vẻ mặt đó, luôn khiến cô cảm thấy hoảng hốt, dường như anh giống như người xa lạ, cho nên mỗi khi anh như vậy, cô đều chạy tới kiếm cớ quấy rồi anh, kiếm cớ bắt anh giúp một tay, thậm chí nói hươu nói vượn, chạm vào anh, ôm lấy anh mới cảm thấy an lòng.
Cô yêu người đàn ông này, nhưng cũng hiểu được, nếu cô nói ra, anh sẽ sợ hãi chạy trốn.
Anh dù chưa phải là yêu cô, nhưng ít nhất cũng thích cô.
Cho nên, không sao, cô có thể đợi, đợi đến khi anh chuẩn bị xong.
Chương 19
Tháng mười.
Trăng rất tròn, rất sáng.
Trăng tròn như từ dưới mặt biển đi lên, ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt biển, lóe sáng rạng rỡ.
Cảng thả neo ca nô: hai giờ, đèn vẫn sáng, đèn đường cũng tự động sáng lên.
Đêm, yên tĩnh.
Bởi vì buôn bán khá tốt, Đào Hoa ở trong sân viện cũng bày thêm mấy bàn, còn kêu Hải Dương và tiểu Lam giúp một tay, mấy đứa nhóc cũng tới giúp.
Cả buổi tối, cô rất bận rộn, thật vất vả mới qua thời gian khách dùng bữa tối, cô và tiểu Quyên đang thu dọn bát đĩa và chỗ ngồi ngoài sân viện, lại thấy một người đàn ông quá bia của Hải Dương.
Là khách sao?
Không thể nào? Quán của Hải Dương không có mở đèn.
Nếu là khách nhìn thấy cửa hàng không mở đèn thì sẽ rời đi. Nhưng người đàn ông kia vẫn đi vào trong sân.
Cô bỏ bát xuống bàn, dặn tiểu Quyên một tiếng, sau đó đi qua.
Người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng ở trong bóng tối, nếu không phải co nhìn thấy anh ta đi vào, thì sẽ cho rằng bên trong không có ai.
"Xin lỗi, tiên sinh." Sau bài học lần trước, cô dừng ở chỗ sáng gần cửa ra vào hỏi: "Tôi là chủ cửa hàng bên cạnh, quán bia hôm nay nghỉ, anh tới tìm người sao?"
Người đàn ông nghe thấy tiếng quay đầu lại, dừng lại một giây, mới mở miệng nói : "Đúng, tôi tìm người."
Giọng nói của anh ta khàn khàn, khẩu âm tương đối đặc biệt.
Người nước ngoài?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, cô đã nhìn thấy anh ta từ trong bóng tối bước ra.
Mới nhìn thấy người đàn ông này, Đào Hoa trừng mắt, trong chốc lát, lông măng trên gáy của cô toàn bộ dựng hết cả lên, thiếu chút nữa lập tức nhấc chân chạy như điên về nhà.
Nói thật, người đàn ông này dáng dấp cũng không phải kinh khủng; trên thực tế, gương mặt và làn da kia tuyệt đối đẹp trai tới mức điên đảo toàn bộ phụ nữ, gương mặt hơi ưu buồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
Vấn đề là, vấn đề là.... Anh ta lớn lên quá xuất sắc, quá đẹp, hơn nữa người này môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nhưng màu da lại trắng bạch, bây giờ ban đêm nhiệt độ 20 độ, nhưng vẫn mặc áo khoác màu đen, còn đeo găng tay da cùng màu.
Đào Hoa trừng mắt trước người đàn ông toàn thân quái dị, mặc kệ dù thế nào, cô cũng cảm thấy anh ta giống như ma cà rồng thời Trung Cổ, trong pháo đài cổ kính.
Hà Đào Hoa, đừng nghĩ lung tung, nếu như anh ta là quỷ, sao lại còn có bóng? Nhìn kĩ đi, bóng của anh ta còn kéo thật là dài đấy.
Bình tĩnh một chút! Rằm tháng bảy âm lịch đã qua, ma quỷ cái gì!
Sắc mặt cô tái nhợt, cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng người đàn ông đó vẫn đi về phía cô, cô không kìm được sợ hãi lùi lại một bước, bỗng chạm phải người phía sau.
"Hải Dương?"
Cô vừa quay đầu lại, đã thấy anh, bàn tay anh đỡ eo cô, giúp cô giữ thăng bằng, hai mắt lại nhìn người đàn ông thon gầy trước mắt.
"Cậu tới đây làm gì?"
Người đàn ông nhìn anh, sau đó tầm mắt rời xống bàn tay đang đặt bên eo của Đào Hoa, lông mày hơi nhếch, mới mở miệng nói: "Tới uống rượu."
Phát hiện tầm mắt của đối phương, tay Hải Dương ở trên eo cô siết chặt, sau đó lại buông ra, dặn dò cô: "Em đi về trước, không lát nữa lại có khách tới ăn."
Đào Hoa nhìn anh, lại nhìn người đàn ông kia một chút, chắc bọn họ cũng quen biết, nếu là người quen thì không thể là quỷ... nếu không phải quỷ thì không có gì phải sợ.